Nàng khẽ đặt thân thể dần lạnh đi của Tiểu Thúy xuống, chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt dưới lớp bạch sa gắt gao khóa chặt đội súng hỏa mai đang luống cuống nạp đạn trên cao. Ánh mắt ấy, lạnh lẽo tựa vạn năm hàn băng, nhưng lại bùng cháy ngọn lửa địa ngục.
“Các ngươi… đều đáng chết!!” Tống Băng Oánh từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ gần như dã thú. Giọng nói thanh lệ giờ đây tràn ngập oán độc và sát ý khắc cốt. “Theo ta giết! Diệt sạch lũ tạp chủng dùng súng kia! Không chừa một tên!”
Nàng thân mình đi trước, không còn màng đến trận hình phòng thủ, tựa một mũi tên trắng rời cung, dẫn theo mười mấy giáo chúng võ công cao cường nhất còn sót lại bên mình, bất chấp tất cả xông thẳng vào đội súng hỏa mai kia! Kiếm quang bùng lên, tựa đóa sen nở rộ, nhưng lại mang theo vẻ bi tráng chết chóc!




